NGUY HIỂM….- HIÊN ĐỊNH LÀM GÌ THẾ HẢ…??? - 1 chiếc xe chạy với vận tốc thật nhanh lao về phía nó…Kent nhanh chóng kéo nó vào…tức giận nhìn nó quát lớn…
- BUÔNG HIÊN RA…Hiên phải đến Galaxy ngay…đã trễ rồi…
- HIÊN MUỐN CHẠY BỘ LẠI ĐÓ SAO…??? BÌNH TĨNH LẠI ĐI…- Kent trừng mắt nhìn nó quát lớn…vô tình dập tắt sự dại dột háo thắng nhất thời…
Nó ngồi bẹp xuống bậc thềm trước cổng bệnh viện…mắt thẫn thờ nhìn cơn mưa ngày 1 lớn vẫn cứ rơi...tay siết chặt chiếc điện thoại…cảm giác khó chịu…lo lắng…vẫn luôn rạo rực trong lòng…
- Lần nào Hiên cũng đến trễ hết…đôi khi ngủ quên lại cho cái tên đầu heo đó leo cây nữa..hi`..nhưng…hix…lần này…Hiên…- nó ngập ngừng nói…đưa bàn tay lên nhìn với đôi mắt đã nhòa đi…cùng với nụ cười chua xót…
- Ấn Quân nhất định sẽ đợi Hiên…cậu ấy nhất định sẽ đợi đến khi nào Hiên đến và…mắng Hiên 1 trận…- Hihi…cũng phải…tên đầu heo đó nhất định sẽ đợi Hiên đến…sẽ đợi đến khi Hiên đến…nhất định là như vậy…- câu nói đùa của Kent…làm nó ngẹn ngào ở cổ…2 dòng lệ cứ thế lăn dài trên má…len lỏi đau đấy là 1 cảm giác…hơi nhói ở tim…
Chợt Kent khẽ cười nắm lấy tay nó…cái nắm tay thật ấm áp…nhưng…nó vẫn cảm thấy lạnh giá đâu đó…khi thiếu vắng đi nụ cười quen thuộc của ai đó…1 nụ cười mang lại cảm giác ấm áp gần gũi…
--
Mưa vẫn rơi…từng giọt…nặng hạt…Quân vẫn đứng đó…trong lòng vừa tức giận nhưng lại vừa lo lắng khi suy nghĩ về nó…
- Hắ..tt…xì..ì…iiii…ư..ư…lạnh quá…- cơn mưa nặng hạt mang theo từng cơn gió nhè nhẹ lạnh buốt như xé da xé thịt…Quân co rúm người lại…2 tay cọ xát vào nhau tạo ra hơi ấm…
- Củ tỏi…bà mà đến là bà chết chắc với tui rồi…hắt..ắt…xì..iii…Nhưng tại sao…nhỏ đó vẫn chưa đến…??? có chuyện gì xảy ra chăng…??? Hay…không không đã móc nghéo rồi…nhất định nhỏ đó sẽ tới…nhất định…- Quân vẫn cố trấn an bản thân và tự biện minh cho nó…
--
9h25’…Mưa vẫn rơi đều…và từ từ vơi dần đi…thưa thớt....nhưng….những hạt mưa lất phất nhè nhẹ tạo ra cơn mưa phùn vẫn cứ tiếp diễn…lòng nó càng thêm rối bời khi thấy mưa mãi vẫn không dứt hẳn…
- Hiên phải đi đây…Hiên không thể đợi được nữa…- nói đoạn nó nhanh chân bước ra lề đườn ra hết sức bắt đón taxi…Kent không nói gì vẫn lẳng lặng đứng đó…luôn dõi theo nó…thầm nở 1 nụ cười…
- TAXI…- đột nhiên nó lao người ra ngoài…2 tay dang ngang chặn đầu 1 chiếc taxi…
- KÉT..ÉT…TTT…CON NHÓC KIA…BỊ ĐIÊN HẢ??? – chiếc xe thắng gấp…mang theo những lời giận dữ của bác tài xế…Kent hốt hoảng chạy lại…
- Cháu xin lỗi…cháu muốn đi lại rạp chiếu phim Galaxy…
- Không có đi…bây giờ đường phố ngập nước lênh lắng…chạy không được…
- Làm ơn…chúng cháu sẽ trả tiền gấp đôi…- Kent bước lại nhìn bác tài xế nói…
--
Cơn mưa phùn cứ thế vẫn lất phất rơi dưới ánh đèn đường mờ ảo…Quân vẫn đứng đó…thất vọng…hoang mang…hụt hẫng…nhưng vẫn lo lắng…
- Quân…mài đúng là thằng ngốc…cái trò chơi trẻ con đó mài cũng tin nữa hả…??? Hì…đứng chờ dưới mưa như thằng điên…chỉ vì cái lời hứa không hề có giá trị đó sao…hì…AAAAAA…- Quân giận dữ đạp chân vào cây cột…với ánh mắt buồn muốn nhòa đi trong mưa…
- Củ tỏi…"lời hứa"…chỉ là trò chơi trẻ con thôi sao…??? Thì ra…chỉ có thế thôi…hì…- Quân thẫn thờ bước đi…mang theo vết thương vô hình…nhói ở tim….
--
Chiếc xe taxi dừng lại trước cổng Galaxy…nó nhanh chóng mở cửa phóng xuống chạy như bay vào rạp…Kent ngồi trong xe mắt luôn dõi theo nó và thầm nở 1 nụ cười…
- Quay lại bệnh viện đi bác…- Kent quay sang nhìn bác tài nói…
Lúc này…nó nhanh chân chạy vào rạp…mắt lia lịa tìm kiếm bóng dáng quen thuộc…từng dòng người cứ thế đi qua…nó vẫn tìm kiếm trong vô vọng…nó thẫn thờ và buồn bã…bước đi xuống từng bậc thềm trước cổng Galaxy...
- Haha…mài thử đi…haha…đưa tao coi mài…ê…nhìn kìa…em đó cũng được đó mại…haha…- 2 tên con trai tiến gần lại nó…
Nó vẫn vô hồn cúi mặt bước đi…đột nhiên nó đứng sựng lại khi thấy đôi giày converse trước mặt…1 nụ cười vui mừng nở trên môi…nó nhanh chóng ngẩng đầu lên…
- Em…sao đi xem phim có 1 mình vậy…??? hay đi chung với 2 anh nha…- nụ cười tắt hẳn trên môi…khi trước mặt nó bây giờ là 2 tên con trai hoàn toàn xa lạ…
- Làm ơn tránh ra…- nó hậm hực nói...và tiếp tục bước đi…nhưng vẫn bị 2 vật cản chắn lối…
- Mấy người muốn gì…??? Tui không quen mấy người…tránh ra…- nó tức giận quát lớn…
- Làm gì dữ vậy em…trước lạ sao quen mà…đúng không…haha…- AA…BỐP..ỐP…TRÁNH RA…- nó đưa chiếc cặp lên chọi về phía 2 tên con trai đang muốn giở trò…
- MÁ…con này chảnh…ngọt ngào không muốn hả…vậy thì đừng có trách anh mài nhá…- 1 thằng giơ tay lên tiến về nó…
- BỐ…ỐP…PPP…BI..INH….- nó từ từ mở mắt khi thấy không có chuyện gì xảy ra với mình… nghe thấy tiếng đánh nhau…nó ngước nhìn…hoàn toàn bất ngờ và sững sờ…
Trước mắt nó là cuộc chiến 1 chọi 2 đang diễn ra…mắc dù chỉ thấy được từ đằng sao…nhưng hình dáng đó…cách đánh nhau…đều rất quen thuộc với nó…
- Đầu heo…- nó khẽ kêu lên trong bất ngờ và vui mừng…khi nhận ra rằng đó là Quân…
- BỐP…ỐP…- dám đụng đến bạn tao…- BỐ…ỐP… mài muốn chết hả…??? – Quân tức giận đánh liên tục…làm 2 thằng sợ hãi kéo nhau bỏ chạy…
Nó vẫn đứng đó trong ngỡ ngàng mắt luôn hướng về Quân…Quân từ từ tiến lại gần nó…
- Tại sao lại đến đây??? nếu thật sự không muốn đến thì đừng có miễn cưỡng…- Quân nhìn nó lạnh lùng nói…
- Không phải đâu…tại vì lúc nãy trên đường đi…tui và Kent…- ĐỦ RỒI…lại là Kent..hì…thì ra…đối với cô…Kent lại quan trọng như vậy sao…quan trọng hơn cả lời hứa…"móc nghéo"…"nhất định sẽ đến"…hì…điên thiệt…TÔI ĐIÊN VÀ NGỐC ĐẾN MỨC ĐỨNG DƯỚI MƯA CHỜ CÔ GẦN 1 TIẾNG MẤY CHỈ VÌ CÁI LỜI HỨA "MÓC NGHÉO" TRẺ CON ĐÓ…còn cô…thì ra…hì…là Kent…lại là Kent…TẠI SAO LÚC NÀO CŨNG LÀ KENT…- Quân nắm chặt vai nó hét lên trong giân dữ…như xả ra hết bao nhiêu dồn nén….
- PHẢI…TUI ĐÃ ĐẾN TRỄ…NHƯNG TUI KHÔNG HỀ THẤT HỨA…VÌ VỚI TUI LỜI HỨA ĐÓ…CÁI MÓC NGHÉO ĐÓ…MÃI MÃI CÓ GIÁ TRỊ…ông có biết trên đường đi đến đây tui và Kent đã gặp phải 1 bà cụ bất tỉn trên đường…??? tui vừa bối rối vừa phân vân khi nghĩ về ông và bà lão đó…ÔNG CÓ BIẾT TUI ĐIÊN LÊN NHƯ THẾ NÀO KHI KHÔNG ĐÓN ĐƯỢC TAXI…TUI LO LẮNG NHƯ THẾ NÀO KHI KHÔNG THỂ LIÊN LẠC ĐƯỢC VỚI ÔNG KHÔNG HẢ…??? – nó nói trong dòng lệ ngẹn ngào…trước ánh mắt bất ngờ của Quân…
- Tui vẫn đến đây…mặc dù tui biết là đã quá trễ…nhưng tôi vẫn đến…VÌ LỜI HỨA…VÌ CÁI MÓC NGHÉO ĐÓ…VÌ TUI TIN…TIN RẰNG ÔNG CŨNG NGHĨ NHƯ TUI…ĐƯỢC CHƯA…NHƯ THẾ ĐÃ ĐƯỢC CHƯA…- nó bật khóc và quay lưng bỏ chạy…nhưng…đột nhiên…
Quân nhanh chóng nắm lấy tay nó…kéo nó vào lòng…ôm chặt không nói gì và nhẹ nhàng đặt lên môi nó 1 nụ hôn…1 nụ hôn thật ấm áp…trước cơn mưa phùn vẫn lất phất rơi…nụ hôn như xua tan đi tất cả…những giận hờn…cái lạnh giá…và những giọt lệ…thay vào đó…và niềm hạnh phúc đang len lỏi trong lòng… ( ôi thiệt là lãng mạng quá đi )
] [
Sau giây phút vô cùng lãng mạng và hiếm hoi đó là 1 không gian vô cùng căng thẳng…Nó thì câm như hến…mặt mài đỏ bừng và người nóng ran khi nghĩ đến cảnh tượng lúc nãy…nó ngại và ngượng đến mức luôn giữ khoảng cách với Quân…còn Quân vừa chở nó vừa run cầm cập vì lạnh…những hình ảnh lúc nãy cũng không ngừng hiện lên trong đầu làm Quân cũng ngại ngùng không kém…nhưng lâu lâu…1 nụ cười thú vị lại hiện lên khuôn mặt baby….đoạn đường về nhà càng lúc càng dài…đắm chìm trong im lặng…
Két…ét…ttt…- Quân thắng xe ngay trước cổng nhà…nó lấy tay ngại ngùng che mặt…đi nhanh vào nhà…đột nhiên…
- Củ Tỏi…- nó giật bắn người…hồi hộp và lo sợ khi nghe tiếng Quân gọi…
- Hix…trời ơi…vụ gì nữa đây…hix…làm sao đây…huhu…- nó hồi hộp thầm nghĩ…và không dám quay đầu lại…
- Hì..hì..- Quân cười thầm khi thấy phản ứng sợ sệt ngại ngùng của nó…
- Trả cái nón bảo hiểm đây…bộ muốn đội vô nhà luôn hả…- Quân vừa nói vừa quay ra sân cười lén…
- Hả…à..à…haha…trả nè…- nó ngạc nhiên sờ lên đầu…thở phào nhẹ nhõm và nhanh chóng tháo chiếc nón bảo hiểm đưa Quân…3 chân 4 cẳng chạy lên lầu…
- Hì…hì…đồ ngốc…hơ..hơ…hắ..ttt…xì..ì..iii….hi x…lạnh quá…- Quân rùng mình vì lạnh…
- Ôi trời ơi…mình điên lên mất…phải làm sao đây…trời ơi…hix…tại sao cái tên đầu heo đó dám…- nó sờ lên môi đỏ cả mặt khi hình ảnh lãng mạng giữa nó và Quân hiện lên…
- AAAA…không được nghĩ…không được nghĩ…đi đi…TRỜI ƠI…hix…đó là hụ hôn đầu của mình mà…huhu…sao hắn dám…hhuhuhuh…- nó quơ tay múa chân…đập đầu vào tường trông rất đau khổ khi bị Quân cướp đi nụ hôn đầu haha…
-
- Hắt…ắt…xì..iii…tại mình lạnh hay có ai đang chửi mình vậy ta??? – Quân khịt khịt mũi…
- Lạnh quá…thay đồ cái đã…- Quân bước đi lạng choạng tiến lại tủ quần áo…[/font]
*****
Nó vẫn ngồi đó…thầm đau xót và tiếc nuối nụ hôn đầu tiên…
- Tên đầu heo đó…dám đánh cắp nụ hôn đầu của mình…mình phải đòi lại công bằng..hix…- nói đoạn nó mở cửa đi qua phòng của Quân để đòi lại công bằng…(đòi sao ta??? Chắc hun thêm 1 cái nữa hoho)
- RẦM..ẦM…ĐẦU HEO...tại sao hôm nay ông lại…ông có biết đó là…....ẤN QUÂN…- nó đập cửa đi vào lớn tiếng định hỏi tội Quân…thì vô cùng bất ngờ khi thấy Quân nằm bất tình trên sàn nhà….
- Ê…Ê…ông bị gì dạ…nè…tỉnh lại đi…trời ơi…sao nóng thế này…- nó lây người Quân và cảm thấy lo sợ khi thấy toàn thân của Quân rất nóng…(hix…bệnh roài huhu…tội nghiệp quá..)
- Chết rồi…hắn sốt rồi…mình phải làm sao đây…???? – nó lo lắng suy nghĩ tìm cách…
- Phải rồi…đỡ lên giường trước…rồi tính gì tính…Á..Á.AA…ui da…sao mà ông nặng quá vậy…- nó nhanh chóng đỡ Quân lên giường…mất đà…té xuống…và Quân đè lên người nó…
- Nóng quá…sao càng ngày càng nóng vậy trời…ủa??? sao đồ của ông ấy lại ẩm ướt quá vậy??? – nó chau mài thắc mắc…và từ từ…nhớ lại...
- TÔI ĐIÊN VÀ NGỐC ĐẾN MỨC ĐỨNG DƯỚI MƯA CHỜ CÔ GẦN 1 TIẾNG MẤY CHỈ VÌ CÁI LỜI HỨA "MÓC NGHÉO" TRẺ CON ĐÓ"…....đồ ngốc…hix…- nó nhìn Quân chau mài nói với ánh mắt chua xót…
- Chết rồi…mình phải làm sao đây…hạ nhiệt…đúng rồi phải hạ nhiệt…nhưng…làm sao..??? aaaa…– nó bối rối…đi tới đi lui lo lắng…bứt tóc bứt tai suy nghĩ
- ĐÚNG RỒI…cởi cái bộ đồ ẩm ướt này ra cái đã…- nói đoạn nó leo lên giường…định cởi chiếc áo sơ mi ra…
- Không có gì hết…đúng…mình đang cứu người…đúng rồi…là cứu người…đừng ngại…Á Hiên…bình tĩnh…mau cởi đi…mình đang cứu người mà…hix…mình thiệt là cao cả…- nó vừa bối rối vừa hồi hộp…nhắm mắt lại quay mặt sang chỗ khác…2 tay mò mẫm nút áo…đột nhiên…
- Không có gì hết…đúng…mình đang cứu người…đúng rồi…là cứu người…đừng ngại…Á Hiên…bình tĩnh…mau cởi đi…mình đang cứu người mà…hix…mình thiệt là cao cả…- nó vừa bối rối vừa hồi hộp…nhắm mắt lại quay mặt sang chỗ khác…2 tay mò mẫm nút áo…đột nhiên…
- Tui…tui…chỉ…chỉ là…- BỊCH....- nó bối rối cà lăm nói…thì…đột nhiên Quân ngã người tựa vào vai nó…khoảng cách rất gần…gần đến mức nó cảm nhận rõ được hơi thở dốc…mệt mỏi và có hơi nóng từ Quân…mặt nó đỏ ửng lên…tim đập nhanh…1 cảm giác gì đó rất lạ đang len lỏi…nó nhanh chóng đặt Quân nằm xuống…
Nó từ từ…ngại ngùng gỡ từng chiếc cúc áo…
- Hihi…tui cứ tưởng ông be lắm chớ…haha…thì ra toàn là be sườn…- nó cười thích thú quên cả ngại ngùng khi thấy 2 hàng dao thái của Quân….
- Phù…xong cái áo…còn cái…trời ơi…không phải chứ??? – nó méo mỏ…nhăn mặt nhìn xuống chiếc quần jean ẩm ướt của Quân…
Nó từ từ tiến lại…chau mài suy nghĩ…và tìm cách lột bỏ chiếc quần jean…
- Làm sao đây…??? mình điên lên mất…ôi trời ơi…- nó nhăn nhó…
- Hay…mình bỏ qua bước này đi…phải rồi "phần dưới" chắc không có dễ bị bệnh đâu…phải rồi…"phần dưới"…chắc là không sao đâu…- nó đỏ ửng cả mặt…
-
Nó vẫn ngồi đó túc trực chăm sóc…đắp khăn ấm cho Quân…lâu lâu lại lấy tay sờ lên trán…thời gian cứ thế trôi…nó ngồi đó chăm chú nhìn khuôn mặt baby đang ngủ say…
- Không ngờ lúc ông ngủ lại dễ thương như vậy..??? ai như hằng ngày…ông cứ như chó điên haha…- nó nhìn Quân chăm chú…
- Mắt to…long mi dài…mũi cao…da trắng…chiều cao lý tưởng…hix…ông trời thiệt là bất công...tại sao mấy cái đẹp đều hội tụ vô ông hết trơn vậy hả…??? – nó lấy tay cốc nhẹ vào đầu Quân
- Đầu heo…tại sao ông lại đứng đó dầm mưa để chờ tui…??? Tại sao ông không bỏ về như mấy lần trước…??? sao ông ngốc thế hả??? – mắt nó dịu lại nhìn Quân…
Đột nhiên…những ngón tay nhỏ bé của nó khẽ chạm vào những ngón tay dài đang tỏ ra hơi nóng…bàn tay nhỏ nhắn xen khẽ với nhau…nắm chặt…từ từ nó nâng bàn tay ấy lên…
- Tui…xin lỗi…ông đừng có bệnh nữa…hix…- nó khẽ nói…ánh mắt mún nhòa đi...tay nắm chặt…1 chút ray rứt…
Không gian cứ thế đằm chìm trong màn đêm…nó nhanh chóng chìm sâu vào giấc ngủ…thời gian cứ thế cũng lẳng lặng trôi…đâu đó trong căn phòng nhỏ…2 trái tim đang từ từ hướng về nhau…
-
Những ánh nắng của sáng sớm nhẹ nhàng đánh thức Quân…Quân dần mở mắt…nhìn quanh phòng…và bắt gặp nó đang vô tư ngủ say trên cánh tay của mình…Quân thích thú nhìn nó chăm chú…nhẹ nhàng khẽ lướt những ngón tay lên khuôn mặt nó…
- Thịch…thịch…thịch…- Quân đưa tay lên ngực và nhìn nó…
- Lại là cảm giác này…cảm giác của ngày hôm qua??? Sao lại…mình…không lẽ đã…chắc là không đâu…- Quân nhìn nó chau mài thầm nghĩ…
- Ư…ư…hơ…- nó tư từ tỉnh giấc…Quân nhanh chóng nhắm mắt lại…giả vờ…
- Ôi trời ơi…cái lưng của mình…- nó dụi mắt…vươn vai…và nhanh chóng chồm người về phía Quân...
- Hạ sốt rồi…hì…mừng quá…hì…- nó đưa tay sờ lên trán của Quân…thở phào nhẹ nhõm…nở nụ cười vui mừng…
Những ánh mắt của sáng sớm vẫn len lỏi rọi vào căn phòng…khuôn mặt baby đã đẹp lại càng thêm cuốn hút…nó tiến lại gần Quân chăm chú nhìn…
- Đẹp…đẹp thiệt…- nó vẫn chăm chú nhìn Quân không chớp mắt…đột nhiên…
- Chớp…chớp…AA…- Quân mở to mắt nhìn nó….làm nó giựt mình đứng bật dậy mất đà ngã người ra sao…Quân nhanh chóng nắm tay nó kéo lại...
Nó ngã vào lòng Quân…4 mắt chăm chú nhìn nhau…không gian như dừng lại…
- Bà có biết là bà nặng lăm không…??? muốn nằm trên người tui bao lâu nữa hả??? Câu nói của Quân làm nó trở về hiện thực… ngại ngùng và nhanh chóng đứng dậy…
- Hì..hì..- Quân lén nở 1 nụ cười thích thú trước thái độ của nó…
- "Trời à…mới sáng sớm mà mình đã làm cái quái gì vậy nè…hix…thiệt là ngại quá…"- nó nhăn nhó mặt mài suy nghĩ…
- Ông…ông thức hồi nào thế hả…??? – nó ngẩng đầu lên nhìn Quân nói…
- Hihi…à…để xem…đủ để nghe hết nhữn gì đáng để nghe…- Quân vừa nói vừa cười thích thú...
- HẢ…???? ÔNG…ÔNG…– nó ngại ngùng quát lớn…đột nhiên Quân từ từ tiến lại nó…Quân càng tiến lại…nó càng lùi bước…
Khoảng cách ngày càng gần…và nó không thể nào lùi bước được nữa khi đã đứng sát tường…Quân vẫn không ngừng tiến tới…nó sợ hãi…nhắm mắt lại…Quân cúi nhẹ đầu xuống kề sát vào nó…
Khoảng cách ngày càng gần…và nó không thể nào lùi bước được nữa khi đã đứng sát tường…Quân vẫn không ngừng tiến tới…nó sợ hãi…nhắm mắt lại…Quân cúi nhẹ đầu xuống kề sát vào nó…
- Tối qua…bà đã làm gì tôi hả…??? Póc… - Quân nghiêng đầu nói nhỏ vào tai nó…và bún nhẹ vào tai nó…
- Tui…tui…làm…làm gì là làm gì hả??? – nó mở to mắt bối rối ngại ngùng và ấp úng…
- Nếu tui nhớ không lầm thì…hôm qua tui mặc áo sơ mi chứ không phải áo thun…không lẽ…bà đã…- Quân vẫn không tha cho nó…
- Ê…tại tui…thấy ông sốt..nên tui…tui…mới…- những hình ảnh ngày hôm qua không ngừng hiện lên trong đầu nó…làm nó lúng túng nói không nên lời…
- Chứ không phải bà... "ham muốn" tui sao??? Hahaha…– Quân nhìn nó đăm đăm…nhe răng cười…
- BỐP…ÔP…- nó ngại và ngượng đến mức không biết phải nói gì…tức giận nó đá vào chân Quân…hậm hực bước xuống lầu…
- Haha…vui thiệt…biết thế hôm qua mình dầm mưa lâu chút nữa…ngu thiệt…củ tỏi…hôm nay bà chết chắc rồi…hehe…- Quân ngả người xuống giường cười thích thú…
- AAAAA…cái tên đầu heo đó…dám đem mình ra để chọc phá…đợi đó…ông mà hết bệnh là ông tới số rồi…- nó bực tức nói và móc chiếc đt ra…
- A lô…Thảo hả??? Hôm nay bà xin phép cho tui với ông Quân nghỉ 1 ngày nha…
- Ủa??? sao dạ??? 2 người hẹn hò đi đâu hả??? hahaha…- Thảo vừa thắc mắc và không quên chọc nó…
- Tại ông Quân bệnh…mà nhà không có ai nên tui cũng phải nghỉ ở nhà…
- Cái gì..??? ông Quân bệnh hả??? – Thảo nói lớn làm Nam và Kent quay qua với ánh mắt tò mò…
- Ưh…zị đi ngen…mai mốt tui kể cho nghe…bye bà…- nói đoạn nó tắt máy và tiếp tục bấm bấm…
- Thảo??? Quân bị gì..??? tên đó bệnh sao??? – Nam đi lại chỗ Thảo tò mò hỏi…
- Không rành…mà nghe nhỏ Hiên nói vậy…nên hôm nay 2 đứa nó xin nghỉ…- Thảo nhún vai nói.
- Ủa??? hôm qua nó còn vui vẻ tung tăng đi xem phim mà ta??? Thôi 1 hồi tui lại nhà nó xem sao…- tui đi nữa…
Lúc này…Kent ngồi đó…vừa nghe vừa suy nghĩ…rồi từ từ tiến lại chỗ của Thảo và Nam…
- Nếu 2 người không muốn làm kì đà…thì đừng có lại nhà của Quân…- nói đoạn Kent mỉm cười rồi bỏ đi…để lại đàng sao 4 con mắt đang tròn xoe thắc mắc…
- Trời…tui có nhìn lầm không vậy…??? ông Kent mới cười đó hả??? chuyện lạ nghen…- Thảo dõi mắt theo Kent ngạc nhiên…
Kent bước về chỗ…tiếp tục nhìn xa xăm ra ngoài sân…đột nhiên…Ring…ring…ring….1 số điện thoại lạ hiện lên…Kent nhìn ngập ngừng…
- A lô…??? Vâng…tôi là Minh Trường…xin hỏi…bà là….????
-
Lúc này…tại nhà…Quân thì đang ngôi trĩm trệ rung đùi trên giường đọc tạp chí…nó thì bị đài đọa đang hì hục nấu cháo ở dưới bếp…
- Cái tên đầu heo đó…ông mà không bị bệnh thì đừng có mơ tui nấu cháo cho ông…trời ơi…tức quá…sao mình giống làm mọi quá vậy nè…- nó đứng tức tối…
- Củ tỏi…bà ngủ ở dưới luôn rồi hả…??? làm gì mà lâu dạ…tui đói gần chết rồi…- Quân nói vọng xuống lầu…mỉm cười thích thú khi có dịp hành hạ nó…
Nó hậm hực bưng chén cháo lên lầu…
- Cháo đó…- nó trả lời cụt ngủn và nhanh chân bước đi…thì…
- Ê…bà đi đâu dạ..??? – Quân réo lại..
- Đi xuống…ông ăn cháo tui ngồi đây chi…nhìn miệng hả??? – nó quay đầu lại hậm hực nói…
- Ai cho phép bà xuống…??? bà ngồi đây..."đút" cho tui ăn…- Quân bình thản nói…tay chỉ vào chén cháo và cười thích thú…
- CÁI GÌ…HAHAHA…tui nhớ ông bị sốt chứ đâu có bị liệt??? ông tưởng tui là nô tỳ hay sao??? Tui nấu cháo cho ông ăn mà may lắm rồi còn kiu tui đút hả??? ông giỡn mặt với tui đó hả??? - nó quát lớn…
- Haizzz…trước khi bà đi…bà nói 2 đứa nên chăm sóc lẫn nhau…tui chăm sóc bà không bị sứt mẻ gì…đổi lại…hix…tui lại sốt nằm liệt giường thế này…huhu…bà ơi…cháu bà đang bệnh nè…bà ơi…hhuhu….- Quân nằm đó nói với vẻ mặt nhăn nhó…tỏ vẻ đau khổ…
- ĐƯỢC RỒI…TUI "ĐÚT"…- nó hét lớn với vẻ mặt câm hận…
- Tui nể tình bà…hãy đợi đó…1 hồi ông biết tay tui…bây giờ tui nhịn…trời ơi…tức quá…mình chỉ muốn chọi chén cháo vô mặt ổng…- nó thầm nghĩ…nhìn Quân với ánh mắt viên đạn…
- Muốn trả thù thì cũng phải đợi tui khỏi bệnh…còn bây giờ thì bà phải…ngoan ngoãn…chăm sóc tui…haha…- Quân nhìn nó chớp chớp mắt…nhe răng cười thích thú…
- Nói nhiều quá…há cái họng ra…- nó đưa muỗng cháo lên nhìn Quân quát…
- Thổi…thổi đi…nóng lắm…- Quân nhìn nó nũng nịu…
- CÁI GÌ…còn bắt tui thổi nữa hả??? đủ rồi nghen…- nó tức giận
- Chứ sao nữa…cháo nóng mà bà không thổi…bộ tui sốt chưa đủ còn muốn tui bị bỏng lưỡi nữa hả??? – Quân cười bình thản nói…mặc cho nó đang tức xì khói….
- Phù…phù…nè…được chưa…- nó đưa muỗng cháo lên thổi qua loa…rồi "đút" vào miệng Quân…
- Chà…sao hôm nay ăn cháo nó…NGON…ONN….dữ…dữ vậy ta…haha…- Quân nhóp nhép và kéo dài câu nói chọc tức nó…
Sao 1 thời gian nhẫn nhịn thì cuối cùng nó cũng hoàn thành nhiệm vụ…
- Ăn xong rồi…mau mau thay đồ đi…rồi đi khám bệnh với tôi..- nó vừa nói vừa dọn chén…
- Khám bệnh…??? – Quân chau mài nhìn nó…
- Ừh…tui đã hẹn với bác sĩ rồi…- nó mỉm cười bí hiểm…
- Nhưng tui chưa đánh răng rửa mặt…- Quân vẫn dán mắt vào tạp chí và nói…
- CÁI GÌ…chưa…chưa đánh răng…rửa mặt á…vậy…vậy…sao nãy giờ ông ngồi ăn cháo tỉnh bơ vậy hả??? – nó nhìn Quân nhăn mặt…Quân ngẩng đầu lên nhìn nó cười đầy ngụ ý…
10’ sau…tay cầm ca nước…bàn chải đánh răng…mặt hậm hực đầy sát khí…nó từ từ đi lên lầu…
- Lấy có nhiu mà bà cũng lâu lắc…- Quân giả vờ cằn nhằn…
- Ông có tin là tin giết ông tại đây không hả??? sao ông không giỏi mà đi lấy đi…- nó tức tối nói…
- Mau lên đi…phòng khám hẹn lúc 10h đó…
- Mua thuốc uống được rồi…cần gì lại đó khám cho tốn tiền…màu mè nữa…- Quân vừa đánh răng vừa nói…
- Uống thuốc thì làm sao dứt bệnh được…vì vậy ông phải đến phòng khám để "chích" mấy mũi cho hết luôn…- nó nhìn Quân nói và cười thích thú..
- PHỤ..ỤT…TT…CÁI GÌ….CHÍCH Á…- Quân bất ngờ và hoảng hồn trước câu nói của nó…thế là bao nhiêu kem đánh răng rủ nhau định cư trên khuôn mặt đang xì khói của nó…
- Yaaaa…ông làm cái quái gì thế hả..??? AAAA…điên lên mất…không có nói nhiều…ông mau thay đồ đó…15’ sau…tui lên mà ông chưa xong là ông chết chắc với tui…BIẾT CHƯA HẢ??? ôi trời ơi…cái mặt của mình…thiệt là kinh tởm…- nó hậm hực bỏ đi…bỏ lại khuôn mặt đang nhăn nhó của Quân…
--
15’ sau…
- RẦM..ẦM…xong chưa…ông làm gì mà lâu thế hả…??? AAAAA….- nó mở cửa xông vào…hốt hoảng khi thấy Quân đang trong tư thế chỉ có mỗi chiếc "underwear" trên người…
- Bà…bà…ham muốn tui lắm hả…??? cái đồ…háo sắc…- Quân nhanh tay với lấy cái quần jean mặc vào…
- Ông…ông…tại sao ông không khóa cửa hả??? – nó quay lưng ngược lại với Quân ngại ngùng nói…
- Bà vào phòng tui…không chịu gõ cửa còn nói nữa hả??? Quân vừa mặc đồ…mặt đỏ lên…
- Xong chưa hả??? – nó vẫn không dám quay đầu lại…
- ĐI…đồ háo sắc…ở chung với bà thiệt là nguy hiểm cho cái "tiết hạnh nam nhi" của tui mà…hix…- Quân nhanh chân bước đi…bỏ lại nó với vẻ mặt nhăn nhó…đỏ ửng…
] [
Két..ét..ttt…Quân thắng xe trước 1 phòng khám tư nhân…nó cởi bỏ chiếc mũ bảo hiểm ra và nhanh chóng đi vào…Quân đứng đó méo mó…mặt mài tái xanh…
Phòng khám đông ghẹt bệnh nhân…nó và Quân ngồi trên ghế chờ đợi…30’ sau…
- Lâu quá…hay đi về đi…- Quân quay qua nhìn nó nói không quên nở 1 nụ cười baby dụ dỗ haha…
- Ngồi- yên- ở - đó- cho- tui…- nó nhìn Quân hằn giọng...
- "Haha…bây giờ ông chết chắc rồi…dám hành hạ tui hả…để coi…1 hồi ông sẽ như thế nào…haha…"- nó lén nhìn qua Quân thầm tưởng tượng và cười thích thú…
SỐ 374…TRƯƠNG ẤN QUÂN….- giọng cô y tá vang lên…làm Quân giật mình… nhăn nhó…hồi hộp...
- MAULÊN…- nó trừng mắt ghiến răng nhìn Quân nói…Quân miến cưỡng đứng dậy…nhưng…tay vẫn nắm chặt thành ghế…nhăn nhó…lắc đầu…
-
- Há miệng ra…- giọng bác sĩ nhẹ nhàng nói…
- Bác sĩ à…cháu không sao đúng không ạ…thế chỉ cần cho thuốc uống là khỏi phải không ạ…- Quân nhìn bác sĩ với ánh mắt trìu mến cần sự đồng cảm haha…
- Ưh…bệnh đã bớt rồi…lấy toa này mua thuốc uống 3 ngày và nhớ giữ gìn sức khỏe…- nói đoạn bác sĩ cuối xuống viết toa thuốc…Quân thở phào nhẹ nhõm…và nở nụ cười vui mừng…đột nhiên…
- Được rồi…đưa tay ra…- nói đoạn bác sĩ cầm 1 ống tiêm đưa lên…
- Cái gì vậy ạ…sao…sao lại chích ạ…không phải chỉ cần uống thuốc là khỏi sao ạ…???- Quân tái xanh mặt mài luống cuống…sợ hãi…
- Tiêm và uống thuốc cùng lúc sẽ hiệu quả hơn…với lại sẽ dứt bệnh luôn…được rồi đưa tay ra…- Không cần đâu ạ…cháu không muốn chích đâu…uống thuốc được rồi ạ…- Quân bối rối…sợ hãi…đứng bật dậy nói to…làm nó ngồi bên ngoài không biết gì tò mò đi vào…
- Sao vậy…không lẽ con trai mà sợ chích thuốc à…??? – câu nói của bác sĩ làm Quân ngượng đỏ cả mặt khi thấy nó đang đứng khúc khích cười…
- Cháu…cháu…mà sợ á…haha….bác sĩ biết đùa gê…được rồi…chích…chích đi ạ….- Quân gượng cười nghiêm giọng….và miễn cưỡng ngồi xuống hồi hộp…mặt mài nhăn nhó khi nhìn thấy cây tiêm thuốc…
- AAAAA….ĐAU QUÁ…AAAAA….- Quân nhắm mắt lại…la lớn lên…
Sao mấy giây không thấy động tĩnh gì…Quân từ từ mở mắt ra…
- Hahahahaha…- nó đang đứng ôm bụng cười nghiêng cười ngả…
- Cậu làm gì mà hét to lên thế hả??? tui vẫn chưa làm gì hết mà…- bác sĩ điềm tĩnh nói….trước khuôn mặt đơ ra và xấu hổ của Quân…
- Ha...tại…tại…cháu…ha…haha…- Quân gượng cười xấu hổ…mặt mài vẫn tái mét sợ hãi….nó thì vẫn đứng kế bên bịch miệng khúc khích cười…và âm thầm móc trong túi ra chiếc điện thoại…chụp lại những khoảnh khắc hiếm có…
- Vậy…bây giờ chích được rồi phải không??? – Dạ…dạ…được rồi…- Quân nhăn nhó…lấy tay lên che mặt…
Bác sĩ lấy bông gòn tẩy trùng vào cánh tay của Quân…và nhẹ nhàng từ từ đưa mũi tiêm vào….
- Ư…aa…aaa…đau….aaa…- đột nhiên Quân đưa tay kéo nó lại…nhắm chặt mắt lại…áp sát mặt vào người nó…khẽ nhăn mặt…nó đơ người ra trước hành động của Quân và chỉ biết đứng im bất động…bác sĩ thì nở 1 nụ cười hiền nhìn 2 đứa….
-
- Hix…hix…- Quân bước ra khỏi phòng khám…nhìn vết thương trên tay đang sưng nhẹ lên…nhăn nhó xuýt xoa…
- Sưng có tí xíu…íu…mà làm gì ông cứ nhoi nhoi như vòi…- nó chề môi nhìn Quân nói…
- Đau lắm đó…vừa đau…vừa rát…vừa nhức…lại ngứa nữa…hix…đụng đến lại sợ nhiễm trùng…hix…khó chịu lắm bà biết không??? – Quân nhìn nó nhăn nhó…nũng nịu…(nhõng nhẻo kìa trời haha)
- Đâu đưa coi…- nó kéo tay Quân lại đưa lên chăm chú xem xét…
- Đó thấy chưa…đỏ hết rồi…hix…- Quân nhìn nó chu mỏ…nũng nịu với khuôn mặt baby…(đã đẹp mà còn vậy nữa…giết người kìa trời haha)
- Thôi được rồi…đừng có ở đó mà la nữa…1 hồi tui mua kem cho ăn hén…- nó nhìn Quân cười nói…
- Bà tưởng tui là con nít còn ** sữa hả??? cái gì mà mua kem hả????...tui chỉ thích ngậm kẹo thôi…BIẾT CHƯA…hix…thiệt là đau quá đi…– Quân chau mài nhìn nó quát rồi hậm hực bỏ đi…bỏ lại nó đứng đàng sau nhìn theo đơ người vài giây…cười thú vị…
--
- Nè…chở tui lại chợ đi…- nó ngồi đằng sau kều vai Quân…
- Lại đó làm cái gì..??? – Quân vừa ngậm kẹo vừa nói…
- Công nhận…ông đẹp trai…nhà giàu…chỉ tội cái là ngốc như con cóc…ghẻ….đi chợ đương nhiên là để mua đồ ăn…ông có thấy ai đi chợ để tắm nắng chưa…????
- Ai không biết là bà đi chợ để mua đồ ăn…ý tui là tại sao bà không đi siêu thị ở gần nhà mà lại đi chợ…ở chợ vừa dơ lại vừa hôi…KHÔNG ĐI…- Quân dừng xe ngay đèn đỏ…ngậm kẹo hậm hực nói…
- Xì...đúng là công tử bột…ông đừng có nói với tui là đó giờ ông chưa đặt chân lại cái chợ nha…- nó nhón người ra trước hỏi…
- Công nhận…bà vừa xấu mà còn chậm tiêu nữa…tui đã nói là ở chợ vừa dơ lại vừa hôi…thì tại sao tui lại phải đi chợ chứ hả???? đi siêu thị có phải hay hơn không…???- Quân quay nhẹ đầu ra sau nói…
- PÓC….không có nói nhiều…tui nói đi chợ là đi chợ…BIẾT CHƯA HẢ???? – nó giơ tay lên pún mạnh vào lỗ tai của Quân quát lớn…
- Ây…da…đã nói là đi siêu thị…sao bà lì thế hả??? – Quân đưa tay lên xoa xoa…quay ra sao quát lại….
- ĐI CHỢ….SIÊU THỊ….ĐI CHỢ….SIÊU- THỊ…- cuộc chiến vẫn không ngừng…
- TIN…TIN…TIN…TIN….2 ĐỨA KIA….CÓ CHẠY KHÔNG HẢ...???? LÀM CÁI GÌ THẾ…???- giọng nói lớn tiếng phía sau cắt ngang cuộc chiến…Quân ngẩng đầu lên nhìn…mới biết là đã đèn xanh…thế là cả 2 nhanh chóng dọt lẹ…bỏ lại đằng sao những tiếng la hét không ngừng…
Cuối cùng, cuộc chiến cũng kết thúc…Quân đành ngậm ngùi nghe theo lời nó đi đến chợ…khi bị nó hâm dọa là sẽ lăng xê chuyện Quân sợ tiêm thuốc lên tất cả diễn đàn…phát tờ rơi cho tất cả học sinh nữ trong trường và được tặng kèm 1 tấm hình Quân đang nhăn nhó…mếu máo…haha
Chợ hôm nay vẫn như mọi ngày…tấp nập…xôn xao…chen lấn giữa người bán lẫn người mua…nó nhanh nhẹn luồng lách đi lên phía trước…Quân thì vẫn bị kẹt giữa đám đông đang xô đẩy nhau…nó quay đầu lại nhìn….
- Ông làm gì mà cứ đứng ở đây hoài vậy hả??? 1 hồi lạc bây giờ…mau đi theo tui…- nói đoạn nó nắm lấy tay Quân kéo đi…nhưng nó đâu biết với hành động vô tư…tự nhiên ấy đã làm ai đó xuyến xao vài giây…haha…
--
- Ê…hôm nay ông muốn ăn cơm với cái gì…??? À…ông thích ăn canh chua mà phải không??? vậy…làm 1 món canh, 1 món xào với 1 món kho đi hén…- nó quay sang nhìn Quân nói…
- Bà…bà cũng biết nấu nữa hả..??? tui mới vừa hết bệnh à nghen…– Quân nhìn nó chau mài nghi ngờ…
- Ờ…thì…trời ơi có gì đâu…dễ ợt à…tui thấy trên tivi hoài…yên tâm…- nó nhìn Quân cười nói…
- Thiệt không đó...tui còn yêu đời lắm nghen…- Quân vẫn chau mài với vẻ mặt không mấy tin tưởng vào khả năng của nó…
- YÊN TÂM…tui mà...cái gì chứ mấy cái đó là chuyện nhỏ…đi…- nói đoạn nó lại lôi Quân đi…
Tại khu rau cải….
- Cái đó là củ gì dạ???? củ dềnh hả..???– Quân cầm củ su hào lên hỏi nó…
- Ờ…khoai môn đó mà…- nó đưa tay chỉ nói…Quân thì đứng đó gật đầu như hiểu ra..
- Su hào đó em ơi…không phải khoai môn hay củ dềnh đâu…- tiếng chị bán rau cải làm nó quê ngượng đỏ cả mặt…Quân thì đưa tay lên bịch miệng cười khúc khích…
Sao 15’ quần quại mò mẫm tìm kiếm ở khu rau cải…cuối cùng nó cũng mua được đầy đủ nguyên liệu…
- Cô ơi…miếng thịt này bao nhiêu vậy ạ…???- nó lấy tay cầm miếng thịt heo lên hỏi…Quân đứng kế bên ăn snack…
- Miếng đó 4…- Miếng đó mỡ nhiều quá…- Quân quay qua nói làm cắt ngang câu nói của bà bán thịt…nó nhìn nhìn rồi bỏ xuống…tiếp tục lựa…
- Vậy miếng này bao nhiêu vậy cô…???- nó đưa lên 1 miếng thịt khác hỏi…
- Ờ cái đó…- Miếng này nhìn chắc thịt dai lắm…lựa miếng khác đi…- Quân vừa nhóp nhép nhai vừa nói…không để ý khuôn mặt đang biến dạng của bà bán thịt heo…
- Miếng này được không??? - Máu me tùm lum…ghê quá…miếng khác…
- Hay miếng này..??? - Eo…tanh quá…miếng khác…
- Miếng này…khác đi…miếng này…thôi…miếng này…ư ư….- nó và Quân vẫn đứng đó lựa qua lựa lại lựa tới lựa lui…đột nhiên…
- 2 CÁI ĐỨA KIA…ĐỨNG LỰA NÃY GIỜ CUỐI CÙNG LÀ CÓ MUA HAY KHÔNG HẢ?– bà bán thịt heo quát lớn…tay cầm con dao đập mạnh xuống tấm thớt…
- Miếng này…miếng này…- nó và Quân tái xanh mặt mài sợ hãi…đứng nép mình vào nhau…đồng thanh đồng thủ…tay đưa miếng thịt lên nhìn bà bán thịt heo e dè…run rẩy…
--
- Bán thịt mà cứ như phần tử khủng bố á trời…thiệt là kinh dị…- Quân đưa tay lên lau mồ hôi…nói với khuôn mặt vẫn còn lưu luyến chút sợ hãi…
- Ông còn nói nữa hả??? tại ông không á…miếng này không được…miếng kia cũng không được…đứng lựa tới lựa lui…may mà bà đó không đốt phong long tui với ông…hix…thôi đi về..còn nấu cơm nữa…- nói đoạn nó đưa mấy túi đồ cho Quân…nhanh chân bước đi…
- Ê…bà phải cầm tiếp tui chứ…Ê…Ê…CỦ TỎI…- Quân xách mấy túi đồ trên tay chạy gọi với theo nó…
--
Sau 15’ đi chợ...nó và Quân cũng trở về nhà với khuôn mặt bơ phờ, mệt mỏi...
- Trời ơi…thiệt là thoải mái quá đi…- Quân nằm dài trên chiếc ghế sofa…
- Còn nằm đó nữa hả??? vô làm tiếp tui coi…- từ trong bếp nó ngóc đầu ra réo…
- Chuyện nấu nướng là chuyện của đàn bà, con gái mí người…đàn ông con trai như tui đâu có biết làm cái gì đâu à…hihi…- Quân nằm xem tivi nói vọng vô và lén cười khúc khích…
- Tui đếm từ 1 đến 3 ông mà không lết cái thây vô đây…là ngày mai tui lăng xê ông thành người nổi tiếng liền hahaha…- nó ngồi cười khoái chí khi thấy Quân 3 chân 4 cẳng chạy vào…
- Bắt tui vô đây làm gì đây??? tui nói trước là tui không có biết làm gì hết à nghen hehe…- Quân ngước mặt lên trời vừa hút sáo vừa nói…
- Haizzzz…ta nói a…cấp này trong trường yên ổn quá…để ngày mai tui tạo cho ông mí cái scandal cho có chuyện để bàn…cho nó vui nhà vui cửa hén…hahha- nó nhìn Quân với ánh mắt trìu mến…
- Bà…bà…hay lắm…tui- nhịn…làm cái gì…nói mau lên…- Quân hằn giọng hậm hực…
- Làm cá…- nó vừa cắt cà chua vừa nói…
- CÁI GÌ..??? TRỜI ƠI….tui đâu có biết mần…- Quân hốt hoảng nhìn nó…
- Không biết thì làm cho nó biết…MAU LÊN…KHÔNG CÓ NÓI NHIỀU…- nó nhìn Quân quát…
Quân lê bước đi…mở cái bọc ra nhăn mặt…nhìn con cá đắm đuối…
- Ông đang nói chuyện "cầu siêu độ trì" với con cá đó hả…haha..??? yên tâm đi…dù ông có giết nó…nó cũng vui khi chết dưới tay 1 người đẹp như ông mà…nhìn là tui biết nó con cá cái rồi…hahaha…- nó vỗ vai Quân cười khoái chí nói…
- "Cái đồ…độc ác…1 con "cá lóc cái" dễ thương vậy mà…nỡ lòng nào bắt tui hạ thủ…"lóc em" em chết có linh thiêng thì 1 hồi bã ăn cho bã mắc xương nghen em…" – Quân nhìn con cá lóc thầm nghĩ…rồi từ từ mở bọc…lấy con cá ra…
- Bạch…bạch….bạch…ch…- CỦ TỎI…CON CÁ NÓ CHẠY KÌA…BẮT NÓ…BẮT NÓ…- Quân la lên thật to...khi thấy con cá nhảy tứ tung…
- BẮT LẤY NÓ MAU….COI CHỪNG NÓ LỌT MẤT GIỜ…MAU LÊN…NÓ KÌA…- nó và Quân đua nhau bắt lấy con cá…
- TRÁNH RA…BỘP…ỘP…- tay cầm cái rổ…nó hét lên và nhào tới….
- BÀ ĐANG LÀM CÁI GÌ VẬY HẢ??? CON CÁ KHÔNG BẮT...TẠI SAO LẠI ĐỘI CÁI RỔ LÊN ĐẦU TUI ???? – do chạy nhanh mất đà…thay vì chộp lấy con cá…nó lại đội nguyên cái rổ lên đầu Ấn Quân…
- ÔNG CÒN ĐỨNG ĐÓ NỮA…TRÁNH RA MAU LÊN…BÀ TRÁNH RA THÌ CÓ...ÔNG TRÁNH RA…BÀ TRÁNH RA....
Gần 10’ cãi nhau và dằn co giành cái rổ…thì nó và Quân cũng bắt được con cá lóc….
- Đánh vẩy nó đi…nhớ làm sạch ruột đó nghen…- nó vừa thở vừa nhìn Quân hậm hực nói…
- Đánh sao trời ??? tui đâu có biết làm đâu??? Quân ngước mặt lên nhìn nó nhăn nhó nói…
- Trời ơi…đây nè…tay cầm con dao nhỏ…từ đuôi con cá…rồi cạo ngược lên trên…như vậy nè thấy chưa…- nó ngồi xuống làm thử cho Quân thấy…
- Ờ…ờ…vậy đó hả??? chỗ này nữa nè…chỗ này cũng còn vẩy nè…- Quân thầm cười…tay chỉ vô con cá…
- Ủa??? sao tự nhiên tui…tui ngồi tui làm cho ông dạ??? – nó đứng bật dậy nhìn Quân quát…
- Trời ơi…còn có 1 bên à…sẵn tay làm dùm tui luôn đi…làm ơn đi mà…- Quân nhìn nó nài nỉ…
- NO….chuyện ai nấy làm…ông mần cá…tui nấu cơm…LÀM MAU LÊN…- nó nhìn Quân quát rồi bỏ đi…
- Làm thì làm….người như mình mà phải đi làm cá…hix…bà ơi…bà đang ở đâu?? bà mau về đi bà ơi…huhu…- Quân thầm nghĩ…đột nhiên…
- Ui da….Kịch…- Quân buông cây dao xuống…khẽ kiu lên…
- Sao nữa ời….bị gì nữa vậy hả..??? – nó tiến lại gần chỗ Quân
- Hình như…vẩy cá văng vô…mắt tui ời…ui…da…- Quân lấy tay sờ lên mắt…
- Bỏ tay ra coi…đưa coi…đâu…đâu…chỗ nào…mở mắt bự ra coi…- nó kề mặt sát lại mặt Quân...
- UI..DA….ĐAU…bà làm cái gì dạ..??? bà muốn móc lòi con mắt tui ra luôn hả??? –Quân hét lên vì đau…khi nó lấy 2 tay banh to mắt Quân ra…
- Trời ơi…tui không có thấy cái gì hết á….phải làm vậy mới thấy rồi mới lấy ra đc chứ….lấy tay ra…
- Thôi…thôi…thôi…bà mà làm 1 hồi chắc tui…lọt tròng té nổ quá…để tui tự lấy ra được ời…bà xê ra chỗ khác đi - Quân quơ tay múa chân sợ hãi haha…
- Trời ơi…ông có thấy cái gì đâu…làm sao lấy ra được hả??? bỏ tay ra…để tui làm cho…tui hứa là nhẹ nhàng…nhẹ nhàng…ok…- nó nhìn Quân cười ra vẻ chắc chắn….
- Mở mắt to ra tí nữa đi…mở từ từ…THẤY RỒI…từ từ ngen…để tui lấy ra…đừng có nheo mắt lại nha….- nó kê sát mặt vào Quân…nhẹ nhàng từng ngón tay lay động trên khuôn mặt….hơi thở nhẹ nhàng…cùng với 1 hương thơm nhè nhẹ thoang thoảng….
- "Sao vậy nè..??? lại là cảm giác đó…sao lại xuất hiện…cảm giác này…"- Quân dần đỏ mặt…len lỏi trong lòng là 1 cảm giác quen thuộc của nhịp đập con tim…
- XONG….lấy ra được rồi…hahaha…- nó khoái chí cười thích thú…
- Thôi…ông đi qua bên kia cắt thịt đi…cái này tui làm cho…- nó nắm tay Quân lôi ra…
- "cắt thịt" ??? là làm sao??? Tui cũng…hỏng biết làm…- Quân đứng gãi đầu nhìn nó cười…
- Trời ơi…là…trời…thì lúc trước…ông ăn thịt kho ông thấy miếng thịt bà cắt như thế nào thì ông cắt như thế đó…BIẾT CHƯA…- nó nhìn Quân chau mài quát…
- Trời đất quỷ thần ơi….ông đang làm cái gì vậy hả??? ông đang chơi nhà chòi đó hả??? – nó nhìn Quân tức giận quát lớn…
- Gì nữa..??? kiu tui cắt thịt…thì tui cắt thịt…- Quân nhìn nó thắc mắc…
- Thịt kho" mà ông cắt miếng mỏng lét, nhỏ xíu như vậy….không phải chơi nhà chòi hay là tính cho chim ăn hả??? – tay cầm miếng thịt nó liếc xéo nhìn Quân…
- Ờ…ha…haha…lâu lâu ăn như vậy…cho nó dễ tiêu đó mà…ha….- Quân nhìn nó gượng cười….sợ hãi….
- Thôi tránh ra…để tui làm…thiệt tình…ông đúng là đầu heo mà…làm chuyện gì cũng…ây da…- do hấp tấp…nó vô tình cắt trúng vào tay…nghe tiếng nó kiu Quân quay qua nhìn…
- Cắt trúng rồi hả??? đưa coi…- Quân nắm lấy tay nó…rồi đột nhiên…Quân đưa ngón tay đang bị thương của nó lên miệng…
- Đau hông??? Có rát không…thiệt tình…làm gì cũng phải cẩn thận chứ…- Quân vừa thổi vừa xem xét ngón tay của nó với vẻ lo lắng….nó thì đứng đó ngạc nhiên trước thái độ của Quân…
--
Nếm thử đi….ngon không??? – nó múc 1 muỗng canh đưa lên cho Quân nếm thử…
- Mặn quá…mà còn chua léc nữa…- Quân nhăn mặt nói…
- Ủa??? tui cho đường rồi mà ta…- nói đoạn nó đưa muỗng canh lên nếm….
- Trời ơi....mặn quá...kì vậy trời....- nó nhăn nhó….
- Nè…bà bỏ muối vô nồi canh chua hả??? sao mặn dữ vậy..??? – Quân quay qua nhìn nó hỏi….
- Muối đâu mà muối….cho đường chứ bộ….nè nhìn đi…hủ đường nè…- nói đoạn nó đưa cái hủ màu trắng lên…
- TRời ơi...dạ…thưa mẹ…đây là hủ muối đó bà nội…2 con mắt của bà đi du lịch rồi hả??? – Quân nhìn nó quát…
- CÁI GÌ…??? Muối á…chứ không phải đường cát trắng hả??? – nó đưa cái hủ lên nhìn…
- Ừ....đường cát trắng đó...pha cà phê uống đi...Tội nghiệp…có đôi mắt đẹp mà bị lé…nhìn muối ra đường…hahaha…- Quân đứng nhìn nó cười khoái chí…đột nhiên…
Rào…rào…ào….ào….- Mưa hả??? – Quân ngó đầu ra ngoài sân nhìn…
- Cái gì??? Mưa hả??? trời ơi…đồ của tui đang phơi trên lầu…- nói đoạn nó chạy nhanh lên lầu…
- Ê….còn nồi canh sao đây hả??? – Quân réo nó…
- Ông nêm nếm lại đi…- nó nói vọng xuống…
- Cái gì??? Làm hư giờ kiu mình sửa hả??? nêm sao đây…đổ cho rồi…ăn lỡ đi bệnh viện hết 2 đứa thì báo…- Quân đứng nhìn nồi canh lẩm bẩm…thì….
Tính….toong….tính….toong….- tiếng chuông cửa vang lên…Quân nhanh chân bước ra mở cửa…thì…bất ngờ trước sự xuất hiện của 1 vị khách lạ mặt...
]-- - [
có chap mới rồi đây:
Tính….toong….tính….toong….- tiếng chuông cửa vang lên…Quân nhanh chân bước ra mở cửa…thì…bất ngờ trước sự xuất hiện của 1 vị khách lạ mặt…
Quân sững sờ và hoàn toàn ngạc nhiên trước sự xuất hiện của 1 thằng nhóc độ khoảng 5- 6 tuổi…
- Ê…nhóc…kiếm ai thế??? – Quân khom người nhìn thằng nhóc hỏi…thay vì là 1 câu trả lời…nhưng thằng nhóc lại móc ra cái điện thoại đưa cho Quân…Quân chau mài thắc mắc cầm lấy chiếc điện thoại…ngập ngừng…
- A lô…??? – Quân nói với giọng tò mò, thắc mắc…
- ẤN QUÂN HẢ??? BÀ ĐÂY…- giọng bà hét lớn trong điện thoại…làm Quân giật mình…
- Bà….bà đang ở đâu vậy..??? sao bà chưa về ạ??? Chừng nào bà mới về vậy bà??? – Quân hỏi dồn dập…
- Cái thằng…làm gì mà cứ hỏi tới tấp thế hả??? cháu có thấy 1 thằng nhỏ không…??? Nó là con út của cô 3 con đó…hôm nay nó sẽ ở nhà mình chơi…con với Á Hiên nhớ coi chừng nó đó…còn bà và cô 3 của con sẽ đi mua sắm…chiều bà sẽ về tới…vậy đi nhoa…- giọng bà líu lo trong điện thoại…
- Bà…bà…bà ơi….con đâu có biết coi chừng con nít đâu…bà ơi…bà…Tút…Tút…Tút…ôi trời ơi…chắc mình điên lên mất…- Quân chau mài than thở nhìn quanh tìm thằng nhóc…thì thấy nó đang ngồi trong nhà…xem tivi…
Quân hậm hực bước vào nhà…tiến lại gần thằng nhóc…
- Ê…nít ranh…không nghe anh mài hỏi hả??? – Quân bắt đầu lớn tiếng….
- .....thằng nhóc vẫn bất động…(haha gặp đối thủ rồi…)
Tức khí…Quân bước tới tắt màn hình tivi…và tiến lại chỗ thằng nhóc…
- Quỷ nhỏ…anh hỏi là mài tên gì??? Không nói là anh cho ra đường bây giờ…- Quân nghiêm nghị nhìn thắng nhóc…
- Em không phải là "quỷ nhỏ" cũng không phải là "nít ranh"…em là Quang…em đã 5 tuổi rồi…đã trở thành 1 người đàn ông…biết chưa ANH NGỐC….- thằng nhóc đựng bật dậy…vỗ ngực nói…trước khuôn mặt bất ngờ của Quân…
- Hahaha…"đàn ông" á….haha…bỏ ** chưa mà đòi làm đàn ông hả quỷ nhỏ…haha…- Quân phá lên cười khoái chí trước câu nói của thằng nhóc…
- Ui..da…cái thằng…đứng lại…thằng quỷ nhỏ….mài đứng lại chưa hả??? tao mà bắt được mài là mài tới số...ui da…- Quân chạy cà nhắc rượt theo thằng nhóc….thì…
- BINH…- thằng nhóc chạy nhanh vô tình va vào nó…đang từ trên lầu bước xuống…thằng nhóc nhanh chóng trốn sau lưng nó…trước sự truy sát của Quân…
- Ủa??? con ai dạ??? – nó quay đầu ra sau nhìn vào thằng nhóc thắc mắc hỏi….
- Em chào chị ạ…em tên là Quang…- thằng nhóc nhìn nó mỉm cười lễ phép nói....còn Quân thì há hốc mồm khi thấy thái độ lễ phép của thằng nhóc đối với nó…trái ngược hoàn toàn đối với Quân…